Mẹ mình là giáo viên tiểu học. Ngày mình vào lớp 1, mẹ nhắn nhủ cô chủ nhiệm là “đừng cho mình làm lớp trưởng”. Cô miễn cưỡng đồng ý :)))
1 ngày đẹp trời, lớp mình có thầy hiệu trưởng dự giờ. Cô gọi mình lên bảng, thuyết trình về cách đánh răng (trên mô hình hàm răng). Mình lên bảng lí nha lí nhí, răng giả lẫn răng thật đánh lập cập lập cập. Sau buổi dự giờ. Thầy thắc mắc: Sao cái Chuyên nó bạo dạn thế mà không cho nó làm lớp trưởng!?
Xong con ong. Từ đấy mình từ dân đen thành lớp trưởng. Chẳng phải do mình bạo dạn giơ tay lên bảng gì, mình là con dê mặt đần thối cầu nguyện “xin đừng gọi em”, và bị gọi lên tế thần thôi
Từ đấy, mình bắt buộc phải vào đội văn nghệ, đội trống, đội cờ, làm liên đội trưởng này nọ. Mình vẫn lơ ngơ mặt đần ra mỗi lần lên trước toàn trường. Hô chào cờ thì cho cả trường hát quốc ca, quên moẹ mất cho hát đội ca :))))
Mình hướng nội, cho mình ở 1 mình cả tháng cũng được luôn. Nhưng đời xô đẩy mình được rèn luyện kỹ năng nói và xuất hiện trước đám đông từ bé.
Để dám lộ mặt trên video, nói về kiến thức kinh nghiệm nuôi dạy con, mình mất 3 năm ấp ủ mới hết sợ. Những video đầu tiên trên kênh you.tu.be của mình (từ 3 năm trước) là thu âm + hình minh hoạ. Nói cũng thều thào lí nha lí nhí chứ cũng chẳng rõ tiếng được như bây giờ.
Hướng nội không đồng nghĩa với việc kém giao tiếp/ thuyết trình. Hướng ngoại không đồng nghĩa với việc có năng khiếu (và dễ dàng) nói chuyện có duyên hay diễn thuyết. Kỹ năng nào cũng cần học hỏi và rèn luyện. Nuôi con cũng thế. Dám xuất hiện và nói lên tiếng nói của mình cũng vậy.
Muốn phát triển bản thân và có cuộc sống tốt đẹp hơn, mình phải rèn luyện những kỹ năng mình chưa thành thạo + xây dựng sự tự tin từ bên trong. Hành trình mình nỗ lực để sống cuộc sống mình mong ước, mình sẽ là hình mẫu để con mình cũng dám ước mơ và dám thực hiện. Nhỉ ^^!